Thứ Ba, 7 tháng 10, 2008

Lạc mất mùa xuân

Khi bị giận
Đôi mắt ta trở thành thừa vì không biết nhìn về đâu, mà có nhìn về đâu thì cũng chỉ là cái nhìn vô hồn, vì mắt ta còn đang dõi trông về phương người đang giận ta.
Cái miệng ta trở thành thừa vì không biết cười với ai, mà cười với ai thì cũng chỉ là cái cười ngơ ngáo và xã giao, vì cái cười thật sự thì người đang giận ta đã cầm giữ nó rồi.
Cái mặt ta bỗng trở nên đáng ghét vì không có tí sức sống nào trên đó, bao nhiêu sức sống đã gửi ở nơi người đang giận ta mà không biết khi nào ta mới có thể mang trở về.
Đầu ta trở nên ngu ngốc cực độ vì không thể nghĩ được cái gì cho mạch lạc. Ý nghĩ mạch lạc duy nhất là ý nghĩ về người đang giận ta.
Khi bị giận
Ta như một tín đồ cuồng tín đang lâm nguy, không biết làm gì để giải thoát cho mình ngoài việc luôn miệng lẩm bẩm tên của đấng cứu thế: người đang giận ta.
Ta thấy ta trở thành kẻ lắm mồm vì cố nói đủ điều linh tinh hòng làm cho người ta cười, dù chỉ là một thoáng cười trong ánh mắt. Nhưng nhiều hơn cả là ta trở thành tên ngốc vì không biết nói gì, vì nói gì cũng thấy mình vô duyên đến lạ.
Ta trở thành kẻ mù màu vì chỉ thấy có một màu xám xịt trước mặt. Bao nhiêu màu sắc tươi sáng là hàng hóa trong kho hải quan, mà ta thì không có giấy tờ hợp lệ để thông quan vì người cấp phép là người đang giận ta.
Khi bị giận
Ta thậm chí còn không biết mình là ai.
Khi bị giận
Ta là người lạc mất mùa xuân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét