Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2009

Niềm tin và tình yêu


Niềm tin và tình yêu, là cái ta phải tự nguyện trao tặng trước khi muốn nhận lại.
Niềm tin và tình yêu, là cái khi ta tự nguyện trao tặng trước, chưa chắc có thể được nhận lại.
Niềm tin và tình yêu, chưa chắc khi ta cho đi nhiều sẽ nhận lại được nhiều như ta mong.
Niềm tin và tình yêu, đều là cái ta trao tặng người khác trên cơ sở cái nhìn của ta về họ, nên nếu họ không được như ta mong, hãy trách ta chứ đừng trách họ.
Niềm tin và tình yêu, đừng nên mang ra để thử, vì như thế là ta không tin và cũng chẳng yêu.
Niềm tin và tình yêu, đôi khi bắt đầu rất tự nhiên và mãnh liệt, không có lý do gì rõ ràng. Và ngày càng bền vững với hàng triệu lý do dễ thương được thêm vào mỗi ngày.
Niềm tin và tình yêu, đôi khi bắt đầu rất tự nhiên và mãnh liệt, không có lý do gì rõ ràng. Và một ngày nào đó, có thể sẽ chẳng còn lại chút gì, cũng với hàng triệu lý do nhỏ nhặt được thêm vào mỗi ngày.
Niềm tin và tình yêu, không có nó thì ta không thể sống.
Khi ta tin thì lẽ tất nhiên là ta cũng yêu – có thể nhiều hay ít, theo cách này hay cách khác.
Khi ta yêu, lẽ dĩ nhiên là ta phải tin – một cách tuyệt đối.

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

Tái bản một entry cũ

Nè nhóc

Nè nhóc… quên chưa?
Nè nhóc…Quên chưa những ngày mưa giăng, để đầu trần chạy khắp những phố quen. Tay nắm chặt một bàn tay lạnh ướt, nhưng nghe lòng ấm hẳn…bởi bàn tay.
Nè nhóc…Quên chưa những ngày ngồi trong lớp, mắt nhìn thầy mà hồn gửi tận đâu. Những con chữ, những bài văn…bay mất. Trước mắt nhìn, chỉ thấy nụ cười ai.
Nè nhóc…Quên chưa những ngày hè, không cớ gì nên chẳng gặp được nhau. Thư viết vội… mỗi ngày đôi ba bức. Thư đi rồi, mắt vẫn còn lệ vương.
Nè nhóc…Quên chưa những dòng tin ai nhắn. Một cái cười, một câu nhắc “ngủ đi”. Chỉ chừng ấy, đem theo vào giấc ngủ. Mắt nhắm nghiền, miệng nụ cười không tan.
Nè nhóc…quên đi!
Nè nhóc…Quên đi một mối tình say hơn bão. Cho tim này dừng lại những cơn đau. Cho đôi mắt thôi những ngày trông ngóng. Cho thân này đừng tìm đến hư không.
Nè nhóc…Quên đi một con đường xa ngái. Ngồi bên người trong những sớm tinh sương. Giọt cà phê rớt xuống đời quạnh quẽ. Cho ta về bên những phố cô đơn.
Nè nhóc…Quên đi những chiều hôm trên biển. Hai tâm hồn, chung một nỗi cô đơn. Ly rượu uống bên bờ vang sóng vỗ. Ngỡ đâu đời còn mãi những hôm nay.
Nè nhóc…Quên đi những lời ca năm cũ. Bởi thần tiên đã gãy cánh…xuống trần. Bởi ngày về xa lắc lê thê. Bởi chỉ còn dăm phút vui trần thế.
Nè nhóc…Quên đi những hẹn hò còn dang dở. Sáng lên đồi ngắm những cánh hoa xuân. Chiều xuống biển nhìn mặt trời khuất dáng. Riêng ta ngồi trong những giấc mơ xa.
Nè nhóc…Quên đi chuyện mười, mươi năm nữa.