Thứ Tư, 12 tháng 8, 2009

Tiếng đêm

Tôi là người bị ám ảnh bởi đêm. Đêm với tôi có một sức hấp dẫn mãnh liệt nào đó mà tôi không giải thích được. Tôi thích đêm hơn ngày. Bởi nó yên tĩnh chứ không ồn ào. Bởi nó thật thà chứ không lừa dối. Bởi nó là của riêng tôi, không phải chia sẻ cho ai hay cho bất cứ cái gì. Bởi tôi có thể nghe tiếng đêm và tiếng tôi, nghe rất rõ ràng và trong trẻo; không bị vọng bởi chướng ngại nào của đời sống; không bị méo bởi bất cứ tham vọng nào của tôi.
Tiếng đêm,
Đó là những đêm hè tháng 7, tôi nằm dài trên bờ cỏ dọc đường quốc lộ sau một ngày dài gò lưng trên xe đạp. Trên đầu là bầu trời đêm sáng trong và gió thổi lộng, tai áp xuống vệ đường nghe tiếng của xe tải chạy suốt Bắc-Nam, tiếng bánh xe lửa trên đường ray xình xịch, tiếng côn trùng kêu trong những vạt cỏ và tiếng anh bạn chung đoàn hát “ngày vừa lên cho đêm xuống mênh mông”…
Tiếng đêm,
Là tiếng của những người đi làm về khuya thở dài mệt nhọc, đạp xe chậm rãi kẽo kẹt trên đường, chân bước nặng trên hành lang chung cư.
Là tiếng của những chuyến xe đâu đó trên đường, nghe như tiếng xe đi từ quá khứ về một phương trời vô định.
Là tiếng trở người của những hành khách đi xe đêm mệt mỏi, là tiếng bánh xe lạo xạo, ầm ào trên mặt đường.
Là tiếng của chính mình đang ngẫm nghĩ về một ngày đã qua, phần đời đã trôi và cuộc đời sẽ tới.
Tiếng đêm,
Là tiếng thở dài cho một ngày mệt mỏi đang gần. Là tiếng ậm ừ cho việc mình không muốn.
Tiếng đêm,
Là tiếng của những ngày xưa trong trẻo.
Là tiếng của người xưa
Xa khuất….