Thứ Ba, 17 tháng 3, 2009

Viết cho 17/3

Hắn cáu gt bn thân hn vì c thích tìm người. Vì hn thy lo lng khi nhn tin hay gi mà không thy người tr li. Vì hn thy đau khi người m. Vì hàng trăm th khác na có liên quan đến người. Cáu vì lòng hn vương vương mt điu chi không rõ...
Hn s cm giác mong ch mt ai đó. Hn s cm giác lo lng cho mt ai đó. Hn s cm giác mt mát mt ln na. Vì hn đã sng nhng ngày rt kh s khi mt người mình yêu thương, nhng điu mình yêu quý. Mà hn nhn ra rng hn yêu thương người biết chng nào. Yêu thương bng tng ngày mà hn sng, như đã yêu thương t trong quãng đi trước đây-quãng đi mà hn còn chưa biết người. Gp người đ yêu thương thêm lên tng ngày? Và cùng vi nó là cm giác s mt mát! Không gp người đ không thêm yêu thương người? Và cùng vi nó là cm giác tht s mt mát!
Hắn ghét dù không biết ghét ai. Vì hắn không hiu được sao ai đó li có th đ người phải lo toan nhiều đến như thế. Vì hn không hiu được sao có ai đó li không th thy rng người lẽ ra phải nhn được nhng điu tt đp hơn tt c nhng điu tt đp mà người ta có th hình dung ra. Hn ghét vì ai đó đã không biết yêu quý người trong khi hn không đ thi gian đ làm điu đó.
Hắn rất cáu. Nhưng hắn biết nếu lúc nào đó hắn không cáu nữa, hắn sẽ khổ sở lắm.
Hắn rất sợ. Nhưng hắn biết nếu lúc nào đó hắn không sợ nữa, thì có lẽ hắn cần phải thay tim.
Hắn rất ghét. Nhưng nếu hắn không ghét nữa, thì hắn không còn là hắn nữa.
Thế nên hắn đành phải cáu, đành phải sợ và đành phải ghét như thế vậy.
Vì hắn thấy thanh thản và hạnh phúc khi hắn như thế.