Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Cái sàn nước


Mình thích nhà có cái sàn nước.

Hồi đó nhà nội có cái sàn nước ở đằng trước. Cái sàn nước là chỗ tiện dụng nhất trong nhà. Đi chợ về, cá mắm rau trái cứ bỏ ở sàn nước, rửa tay rửa mặt, vô nhà uống nước thay đồ, cất nón cất tiền, đồ ăn để đó chút trở ra tính. Đám con nít chạy chơi ngoài đường về, tạt vô sàn nước rửa mặt rửa mũi, tuột đôi dép rửa tay rửa chân rồi vô nhà, khỏi sợ người lớn rầy. Mỗi lần dọn dẹp nhà cửa, cái gì cần chùi rửa cứ đem hết ra sàn nước, rộng tay rộng chân mà lại gọn gàng, khỏi dây ra chỗ khác. Ai đem cái gì dềnh dàng tới, chưa biết tính sao, cũng bỏ ngoài sàn nước từ từ tính. Cái sàn nước trước nhà nội, vừa là chỗ tiện dụng cho sinh hoạt, vừa là chỗ cho khách đứng chờ mỗi khi tới kiếm. Cái sàn nước làm mát cái nhà, làm mềm cái nhà, vừa giữ cho nhà sạch sẽ.

Sàn nước nhà nội không lót gạch tàu như sàn nước nhà bà Tư hàng xóm. Hồi đó mình nhỏ, không biết, ngày nào cũng đòi nội lót gạch nằm cho đã. Sau nội nói sàn nước nội tráng xi măng có pha chút đá nhuyễn, mặt sàn nhám nhám cho 2 đứa khỏi trợt té. Mẹ mình cũng thích cái mặt sàn nước đó, vì mỗi lần làm cá trê, cá kèo, lươn... mẹ cứ rắc tro rồi chà sơ trên mặt sàn là cá lươn hết nhớt, khỏe re. Sàn nước nội để 2 cái lu bự chảng, 2 chị em chui vô ngồi vừa trong đó. Nhớ có lần nội súc lu, để cho khô, 2 chị em chơi năm mười (sách vở văn chương gọi là chơi trốn tìm), chui vô đó ngồi, tụi nó kiếm không ra. Một cái nội hứng nước mưa để dành hè tắm cho 2 chị em cho đỡ nổi sảy. Một cái nội chứa nước máy để xài. Nhà có giỗ chạp, làm đồ ăn ngoài sàn nước vừa rộng rãi mát mẻ vừa dễ xoay trở. Ăn xong rửa chén cũng sướng chứ không cực như ở nhà phố bây giờ. Hè, tắm ngoài sàn nước cũng đã hơn tắm trong nhà tắm nhiều. Hehe. Hai chị em đứng ngoài sàn nước, múc nước trong lu dội ào ào, rồi nằm lăn lê ra sàn, chà lưng xuống sàn vừa đã ngứa vừa khỏi kỳ lưng.

Có lần, nội được họ hàng cho con vịt xiêm tổ bố, cột ngoài sàn nước. Mẹ nấu nồi nươc sôi đặng mần vịt. Nước sôi rồi, mẹ cột chân con vịt xiêm rồi đè cặp cánh để cắt cổ. Mình thấy rõ ràng mẹ cắt cổ con vịt rồi, lấy được một tô huyết rồi mới thả con vịt ra. Lúc đó, cái cổ gần đứt lìa, còn dính có miếng da, đã ngoẹo sang một bên. Vậy mà mẹ vừa buông ra, con vịt xiêm quẫy quẫy rồi vỗ cánh đi vòng vòng cái sàn nước. Hai mẹ con sợ quá, bỏ luôn con vịt chạy ra ngoài hẻm. Lúc quay trở vô, con vịt nằm xuội lơ, mà cái sàn nước thì lông vịt, máu vịt vương vãi đầy. Từ đó, mình không dám nằm ra sàn nước mà tắm nữa.

Sau đó nội sửa nhà, thế là mất cái sàn nước. Mình tiếc hoài mà đâu biết làm sao.

Cái sàn nước của nhà trọ kế bên nhà mình
Khi vào đại học, mình về nhà đứa bạn ở Nhơn Trach. Nông thôn nên đất rộng. Nhà Nguyên có cái giếng nước và cái sàn nước bên hông nhà. Đó là chỗ mình khoái nhất. Đạp xe về tới dưới, chạy ào vô kéo nước giếng lên xối 2 bàn chân mát rượi, rửa mặt rửa mũi cũng mát rượi. Quanh cái sàn nước, bố Nguyên ghim bạc hà, dắp cá, rồi mấy giồng khoai lang, rau dền, đậu bắp. Nước rửa chén, nước rửa rau cứ tạt ào ào ra ngoài, rau cỏ cứ vậy mà tha hồ đâm chồi, nhảy nhánh. Hồi đó điện còn câu nhờ, nên tối ít khi nào có đèn. Mình nhớ có bữa không có ai ở nhà, ăn cơm rửa chén, cho heo ăn xong đã tối thui, 2 đứa ra sàn nước kéo nước giếng tắm nhờ ánh sáng trăng. Vừa tắm vừa lo có ai vô kiếm chắc chết. Hehe.

Bây giờ đất mắc, ở thành phố hình như ít có nhà nào làm sàn nước nữa. Nếu có thì cũng nhỏ nhỏ chứ không rộng rãi như hồi xưa nữa. Bếp, dù có bồn nước, nhưng rửa chén làm cá làm thịt cũng không đã bằng làm ở sàn nước. Làm cá, làm gà làm vịt, chặt thịt chặt xương phải lót báo cho đỡ dơ nhà. Chứ ngoài sàn nước thì cứ tha hồ, làm xong xối nước cái ào là sạch trơn. Ở nhà phố không có sàn nước, mỗi lần chùi rửa cái gì, khổ thiệt là khổ. Nữa mà trời thương, mình có chỗ rộng rãi, nhất định sẽ làm cái sàn nước.

P/s: hôm nay trời mát, leo lên sân thượng ghim mấy cây bạc hà, cứ nghĩ không biết bao giờ thì bạc hà nhiều mà tươi tốt như hồi đó ở dưới nhà Nguyên. Từ mấy cọng bạc hà nhớ tới cái sàn nước. Thiệt là... :))

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Tết Đoan Ngọ


Hễ mùng 5 tháng 5 là mình nhớ Cố.

Mẹ mồ côi mẹ từ nhỏ, sống ở nhà dì mấy năm rồi sống ở nhà với mẹ kế cho đến lớn. Mẹ tự tìm cách mà sống, tìm cách mà lớn lên, tìm cách mà học hành. Tháng ăn cháo nửa tháng vì mẹ kế bảo hết gạo. Thế cho nên, mẹ cũng chẳng bao giờ biết lễ lạt là gì. Khi mẹ lấy ba, nhà chồng cũng chẳng cúng kiếng gì ngoài giỗ chạp và mấy ngày Tết. Cho nên mãi đến giờ, tư niên mãn mùa, mẹ cũng chỉ cúng giỗ và cúng ông bà dịp Tết nhất.

Khi Cố già, về ở với mẹ, cứ rằm, mùng một và các ngày cúng kiếng là Cố lại càm ràm, rầy la mẹ. Mẹ cũng chỉ cười cho qua rồi thôi. Thói quen của cả một đời, chẳng thể sửa được. Các dịp khác thì Cố cũng chỉ rầy rà mấy câu, nhưng năm nào cũng vậy, cứ mùng 5 tháng 5 là Cố la mẹ một trận tơi bời vì mẹ mua bánh tro, bánh lá trạng về nhà ăn chứ không cúng. Cố có nói thế nào mẹ cũng quen không cúng bao giờ. Cố mất rồi, năm nào mùng 5 tháng 5 mẹ cũng mua bánh tro về cúng cho Cố, thắp nhang nói con mua bánh, Ngoại về ăn mùng 5 tháng 5. 

Hôm nay mùng 5 tháng 5. Mình chạy qua chùa thắp nhang cho Cố và ngoại. Ở bên chùa, chỉ những người vừa mất mới có ban thờ riêng, còn lại thì đều nằm trên cao tít. Sang chỉ có thế thắp nhang trên bàn thờ chung ở giữa rồi đứng ngẩng đầu nhìn Cố và ngoại trên cao kia. Nên mình chẳng mang bánh sang làm gì. Cứ nghĩ mang bánh sang thì cũng để trên cái chỗ chung đó, Cố biết cái nào của con cháu mình.

Chợt nghĩ đến mẹ. Nữa mẹ nằm xuống thì chắc mình cũng sẽ hỏa táng mẹ thôi. Nhưng mình sẽ không để mẹ ở chùa như Cố và ngoại. Mình sẽ đưa mẹ về nhà. Giỗ chạp tết nhất, mâm cúng mẹ đặt trước bàn thờ mẹ, không phải chung với ai. Con giàu có hay nghèo hèn, nhà cao cửa rộng hay nhà nhỏ chật chội thì con cũng sẽ đưa mẹ theo cùng. Mỗi ngày đi về vẫn thấy mẹ ở đó với con, nghe mẹ.


Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Anh Hai Beo


Tết này Beo thêm một tuổi. Ai cũng nói nhìn Beo lớn hẳn. Mẹ thì chỉ mong Beo tận hưởng được trọn vẹn tuổi thơ của mình. Năm nay, nhìn anh hai Beo chững chạc hẳn.

Beo và em Xíu ngày đầu năm

Beo đóng phim hình sự :)

Em Xíu có anh Hai bảo vệ nhé.

Mười tuổi, dù chẳng ai dạy nhưng anh hai Beo chụp ảnh cũng có vẻ ổn. Và đây là tác phẩm của nhà nhiếp ảnh Gia Beo

P/s: chị Bầu đề nghị post ảnh trên fb, nhưng chẳng thể nào vào fb được nên đành post nhà này vậy. :)