Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2009

Biết nói gì trong ngày này!

Bà là người rất nghiêm khắc và nguyên tắc.
5 tuổi, bà bắt hắn học xếp quần áo của cả nhà. 8 tuổi, bà bắt hắn nhóm bếp củi để nấu cơm. 10 tuổi, hắn biết đi chợ và nấu bữa cơm cho cả nhà với đủ các món cơ bản. 12 tuổi, hắn một mình làm cô chủ nhỏ của cái quán café trong những buổi không đi học, dù xung quanh biết bao trò hấp dẫn với lũ bạn hàng xóm. Nếu muốn có tiền cho những khoản bạn bè, hắn phải nhận hàng làm gia công vì biết chắc rằng bà sẽ không bao giờ cho thêm với những khoản đề xuất đó.
Năm thứ hai đại học, khi hắn nhận khoản học bổng đầu tiên của mình, bà ngay lập tức “ngưng viện trợ” theo cam kết trước đó. Tương tự, khi hắn được nhận vào làm cộng tác viên của một cơ quan, bà cắt luôn khoản học phí. Tốt nghiệp đại học, hắn phải vừa đi làm vừa nhận thêm 2 cua dạy kèm để trả dần món tiền bà cho hắn mượn để mua xe và nộp tiền cơm cho bà hàng tháng. Hic!
Nhưng bà cũng là người rất dễ.
14 tuổi, bà cho hắn đi cắm trại tận Củ Chi bằng xe đạp với các anh chị ở phường. Xong kỳ thi đại học, khi còn chưa biết kết quả, bà cho hắn rong ruổi hơn nửa tháng từ Sài Gòn ra Huế-Đà Nẵng cũng bằng xe đạp, với Hội Du khảo Trẻ Thành phố, mặc cho cả họ hàng phản đối. Hai mùa hè liên tiếp, hắn xin đi chiến dịch Ánh sáng Văn hóa hè, bà cũng gật đầu ủng hộ. Những việc hắn làm trong đời mình, chưa có việc nào do bà quyết định hay bắt hắn làm theo ý bà.
Vào đại học, hắn dẫn về nhà hàng lũ bạn. Có đứa ăn uống và ở lại nhà như thành viên trong gia đình, có đứa bà cho mượn tiền đóng học phí. Đại thể là cứ có đứa bạn nào khó khăn thì hắn lại đưa về nhà để bà tính giúp. Và hình như chưa có đứa nào mà bà từ chối.
Bà cũng là người rất "điên" trong mắt nhiều người.
Những năm còn bao cấp, khi giải thể cơ quan để sát nhập về chỗ mới, trong khi những người khác chở tủ, bàn ghế…thì bà lẳng lặng chở về nhà cả trăm cuốn sách, chất đầy 2 cái tủ lớn. Thế là những ngày hè, hắn bị “Cuốn theo chiều gió”, mải mê theo “Jên Erơ”, “Bố già”, “Hãy để ngày ấy lụi tàn”, rồi “Chuông nguyện hồn ai”…
Mặc cho kinh tế gia đình có khó khăn thế nào, sau khoản cơm gạo, có 2 khoản chi tiêu mà bà không bao giờ cắt là sách và báo. Cho nên, bà và cả hắn nữa, có một thói quen "rất khó chịu" là ngày nào không đọc báo thì không chịu được. Những ngày nghỉ, dù có mưa gió thế nào, hắn cũng phải lọ mọ đi mua báo. Tháng nào bà cũng dắt hắn đi nhà sách, rước về lô lốc rồi đọc ngấu nghiến. Những ngày lễ Tết, bà chẳng sắm sửa bánh mứt, quần áo mà dành tiền mua gần chục loại báo xuân và mua vé đưa hắn đi xem kịch ở sân khấu 5B, Idecaf.
Cứ như thế, năm này sang năm khác. Cùng với cái màu trắng ngày càng nhiều trên tóc bà, hắn lớn lên và trở thành người như bây giờ.
Hôm nay sinh nhật bà. Hắn không viết được cái gì nghe cho tình cảm. Vì viết như thế chẳng hợp chút nào với cái kiểu giữa bà với hắn. Hắn làm gì mà bà vui, đêm bà đi ngủ rất sớm và thẳng giấc tới sáng. Bà chẳng bao giờ la mắng những khi hắn làm sai, nhưng hắn biết bà không hài lòng bởi mấy tiếng thở dài trong đêm.
Hôm nay sinh nhật bà. Hắn chỉ biết nói: “Cảm ơn mẹ!”.