Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010

Nghe những tàn phai

Tôi nghe nhiều điều đang tàn phai trong lòng mình.
Niềm tin với đời sống này đang tàn phai. Vì nhiều điều tưởng không thể tồn tại trong thế giới người lại đang thật sự tồn tại. Vì những điều mà ngay cả loài vật cũng không làm thì con người lại làm với nhau.
Niềm tin với đời sống này đang tàn phai. Bởi dường như bóng tối đang lấn dần những màu sắc sáng trong của đời sống. Bởi càng ngày, dường như con người chỉ còn nhìn thấy sự nghi ngờ, lừa dối lẫn nhau.
Niềm tin với đời sống này đang tàn phai. Bởi càng ngày, đời sống càng trở nên bấp bênh và vô thường. Bởi càng ngày, những khắc nghiệt của đời sống làm cho con người xa nhau, lạnh lùng với nhau, nhẫn tâm với nhau hơn.
Tôi nghe sự ngây thơ trong tôi đang tàn phai để nhường chỗ cho sự tính toán. Bởi nếu tôi không tính toán, dường như tôi không thể đủ sức để tồn tại trong đời này. Mà cả việc tính toán, tôi cũng đang phải cố vì đó không phải là điều mà tôi vốn biết. Tôi đang cố giữ lấy kiểu sống của mình như níu giữ một tờ giấy sắp bung lề.
Tôi nghe sự thật thà trong tôi đang tàn phai để nhường chỗ cho sự dối lừa. Tôi phải vờ như không thấy, không biết gì về những điều xung quanh. Tôi đang ngờ chính tôi.
Tôi nghe những tình cảm đẹp của mình đang tàn phai. Bởi những tình cảm đẹp đó làm cho tôi thấy nghẹt thở, bức bối, cáu giận, đau đớn khi đứng trong đời sống nghiệt ngã này. Mà tôi thì biết chạy đi đâu nếu không đứng trong đời sống này.
Tôi nghe mình đang tàn phai, tàn phai ở những nơi sâu kín nhất. Trái tim dường như không còn dám rung những rung động tinh tế. Bởi lẽ nếu trái tim tôi rung những nhịp đó, tôi lại thấy mình lạc lõng. Bởi lẽ nếu trái tim rung những nhịp đó, tôi lại thấy mình bị cuộc đời này bắt nạt.
*
Thay cho những người bạn cafe sáng nay.