Thứ Ba, 9 tháng 12, 2008

Ba Long

Nhà có hai chị em, chị lớn hơn hắn có một tuổi nên chị em toàn xưng mày tao. Ông nội thấy vậy nên cho thêm chữ “hai” vào trước tên chị, còn hắn được gọi là ba Long.
Ngày chị ra đời, nhà khó khăn, ông nội đi làm rẫy tuốt trên Bà Rịa để phụ thêm gia đình. Khi mẹ sanh chị, nhà nhắn lên rẫy cho ông nội biết là cháu gái. Ông nội chỉ nhắn trở về là mắc làm rẫy (dù lúc đó là rằm tháng giêng) kèm theo cái tên đặng đặt cho chị. Hết! Chả bù khi mẹ sinh hắn, nghe tin cháu trai, đang mùa thu hoạch nhưng ông nội bỏ hết rẫy cho người ta, quày quả về, vô thẳng bệnh viện nhìn mặt thằng cháu đích tôn. Sau đó ở nhà đến đầy tháng cháu mới chịu đi rẫy trở lại. Lớn lên, nghe kể lại, chị thấy ghét hắn vì hắn là cháu đích tôn, được cưng nhất nhà.
Nhỏ hơn chị có 1 tuổi, là con trai, lại được cưng nên hắn ngang ngạnh, ương bướng và không bao giờ nhường chị cái gì. Chẳng bao giờ hắn nói được một lời bình thường (chứ đừng nói là nhẹ nhàng) với chị hắn. Chỉ có cãi nhau, giành nhau và kết quả là chị hắn bị người lớn mắng, bị ăn đòn vì không nhường em.
Ngày ba mẹ chia tay nhau, chị hắn khóc, còn hắn ráo hoảnh hai con mắt. Cười toe, hắn bảo có mình hắn ở với ba, từ giờ khỏi mất công giành ăn, giành đồ chơi với ai nữa. Chị nhủ lòng từ nay không thèm nói chuyện với hắn nữa vì hắn chỉ biết ham ăn, ham đồ chơi.
Một ngày, hắn ham chơi bỏ quên cái bóp ở nhà mẹ. Chị tò mò lục bóp. Trong đó rơi ra tấm ảnh. Đó là cái ảnh gia đình chụp chung ngày tết, lúc hắn hãy còn đi nhà trẻ.
Giờ, trong bóp hắn có hai cái ảnh. Cái ảnh từ ngày xưa và cái ảnh gia đình nhỏ của hắn.
Hôm nay sinh nhật hắn.
P/s: Sinh nhựt nó, mình hỏi nó mún tặng cái gì đặng mua. Nó nói: "Hai đừng mua giày dép áo quần mần chi, phí lắm, cho em 2 thùng Heneiken được rồi". Hic! Nghe mờ hết hồn.
Thía là tui lẳng lặng đi mua cho nó cái quần zin cho đỡ tốn. Gọi điện thọi cho dzợ nó hỏi coi mặc size mấy đặng mua cho trúng khỏi mắc công đổi. Trong điện thọi, dzợ nó ỏn ẻn "chị mua cho ảnh bộ đồ tây của Việt Tiến đặng ảnh mặc đi làm, chứ quần zin ảnh ít khi mặc". Hic! "Bộ đồ tây ảnh mặc đi làm" ngốn hết 500 ngờn (tui là ngừ quảng đại, lẻ mấy ngờn coi như bỏ), trong khi tui tính mua cái quần zin có 200 ngờn. Mẹc ơi, chồng nào dzợ nấy!

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2008

Những dấu chấm câu bé nhỏ


Có một người làm mất dấu chấm hỏi (?). Anh ta không thể đặt câu hỏi - những câu hỏi rất quan trọng như “Tại sao?”, “Như thế nào?”, “Để làm gì?”… và thế là anh ta không học hỏi được gì nữa trong cuộc đời mình.

Lần kia, anh ta lại lơ đãng làm rơi mất dấu hai chấm (:). Từ đó, anh ta không thể diễn giải, liệt kê những suy nghĩ của mình. Dần dà, anh ta đánh mất thói quen suy nghĩ, tư duy và vì thế, đánh mất khả năng độc lập của mình. Anh ta chỉ có thể nói theo suy nghĩ của người khác.

Một ngày khác, anh ta làm rơi dấu chấm than (!). Kết quả là anh ta không thể biểu lộ những tình cảm của mình với mọi người, mọi việc xung quanh mình, và dĩ nhiên cũng không thể hiểu được tình cảm hay thái độ của người khác. Một ngày kia, anh ta trở thành người bàng quan, không quan tâm đến bất cứ việc gì trong cuộc sống. Lẽ dĩ nhiên là, anh ta không có nỗi buồn và cũng chẳng thể biết niềm vui.

Cứ như thế, anh ta lần lượt đánh mất các dấu câu còn lại. Dấu cuối cùng mà anh ta còn giữ được cho mình là dấu chấm hết.