Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2008

Tháng mười một...

Những ngày tháng mười một mưa dầm…
Ngày học cấp 2, nhóm có 6 đứa, 3 trai 3 gái chơi với nhau rất thân. Những ngày mưa đi học buổi sáng lạnh ngắt, 3 thằng con trai bao giờ cũng đem áo mưa đi đón 3 đứa con gái, và luôn có đủ phần ăn sáng cho cả 6 đứa. Năm sau đi học chiều, bất kể mưa gió thế nào, cả nhóm luôn ăn kem rồi mới về nhà. Trẻ con vẫn cứ là trẻ con, bày ra trò ăn thi, phe trai và phe gái, phe nào ăn chậm hơn thì trả tiền kem. Thế cho nên mới có cái cảnh ăn kem mà nhai rau ráu, loáng cái đã hết nửa ký, răng lạnh buốt, hàm tê cứng không nói được một lời, cứ nhìn nhau cười rũ rượi. Sau vào cấp 3, mỗi đứa chọn cho mình một trường, rồi mỗi đứa một con đường đời, nhưng vẫn chơi với nhau đến giờ. Mỗi lần gặp nhau lại nhắc những chiều ăn kem, hẹn nhau khi nào cả 6 đứa đều có gia đình riêng sẽ tổ chức hội thi ăn kem gia đình. Thế mới biết, những trò trẻ con có khi là những kỷ niệm khắc sâu trong tâm khảm, là cái giữ cho tuổi thơ không phai nhòa, là cái ta còn lại sau những sóng gió của cuộc đời.
Những ngày tháng 11 mưa dầm. Lũ chúng tôi, 6 đứa con gái tuổi 17, để đầu trần chạy loanh quanh những con đường, nghe mưa rơi từng giọt trên trán, trên vai. Dừng xe đạp trên bến phà Thủ Thiêm, nhìn sang bên kia sông dưới làn mưa, cả bọn cầu trời ngày sau đừng đứa nào phải lấy chồng xa để không có cảnh những ngày mưa nhớ nhà. Nước mắt và nước mưa nhòe trên mặt, bỗng thấy cả bọn ngớ ngẩn, phá ra cười rồi lại chở nhau về. Ngang qua gánh hàng cuối chợ, mua mấy củ khoai rồi kéo về nhà tôi, bày cái bếp giữa nhà nấu chè khoai với gừng. Ăn chán chê rồi nằm đắp chăn tán dóc. Nói chán rồi, cả bọn lôi cái mặt tôi ra làm mẫu để thử tay nghề trang điểm: đứa lấy son kẻ môi, đứa dặm má hồng, đứa kẻ mắt, đứa chuốt lông mi… Mạnh đứa nào nấy sáng tác trên cái mặt tôi, rồi bình phẩm, rồi sửa chữa cho đến khi ưng thì thôi. Rồi bảo sau này khi tôi lấy chồng, chúng nó sẽ kéo về trang điểm cái mặt tôi y hệt như thế. Thời gian trôi, khi tôi lấy chồng, chúng nó lại kêu cả đời có một lần, chúng tao chẳng dám thí nghiệm trên cái mặt mày. May cho tôi quá! Hic!
Những ngày tháng 11 mưa dầm, ngồi trong lớp nghe cô Thắng Lợi giảng văn, từng lời đi vào lòng không sao quên được. Giờ học trên lớp không đủ, nên mặc cho những trận mưa lê thê, chiều tôi hay lóc cóc đến nhà cô nói chuyện văn chương… Những ngày tháng 11 cứ thế đi qua, cho đến khi tôi quyết định sẽ thi sư phạm Văn. Nghe tôi chọn nghề, cô gọi tôi đến, mắng cho một trận vì ngày ấy, nghề giáo là nghề không ai chọn, mà tôi lại còn chọn ngành văn. Nhưng sau rốt, cô lắc đầu bảo “đã mang lấy nghiệp vào thân”, rồi đưa cho tôi một chồng sách về học. Năm đầu ở trường sư phạm, ngày 20/11, cô gọi tôi đến, bảo đã quyết làm thầy thì cho ra thầy, còn không ra thầy thì sau này có ai hỏi thì “đừng nói đã từng là học trò của tao”. Lời đe của cô, với tôi, còn hơn trăm lời giáo huấn về nghề của các thầy ở trường sư phạm.
Những ngày tháng 11 của 15 năm trước, Y. tặng tôi một món quà và một lời nhắn. Một phần của lời nhắn ấy là entry “Nắm tay bóng râm” mà tôi đã viết trong một ngày đi ngang ngôi nhà cũ của Y. Phần còn lại của lời nhắn, Y. bảo đối với Y., tôi là người thầy đã dạy Y. nhiều điều trong cuộc sống. Lời đó, tôi không dám nhận, nhưng nó không cho phép tôi nghiêng ngả, luồn cúi, khom lưng trên đường đời. Lời đó của Y. không cho phép tôi đánh mất mình dù không còn theo nghề sư phạm.
Những ngày tháng 11… Lòng cứ bâng khuâng về những tháng ngày xưa.
Những ngày tháng 11… Đi học, nghe lớp bàn nhau chúc mừng thầy cô nhân ngày 20/11, lại thấy lòng mình có chút gì tiếc nuối. Tiếc nuối vì không còn theo nghề sư phạm xưa mình đã chọn, vì đã không thể giữ lời hứa thi đua trong nghề với Y. và N. Nhưng tôi vẫn còn nở nụ cười hạnh phúc khi nhớ về những tháng ngày cũ. Bởi tôi vẫn còn nhớ hết những gương mặt, những cái tên của những tháng ngày cũ. Bởi tôi thấy mình không lẩn tránh những ngày tháng 11.
Những ngày tháng 11…Ngang những ngôi trường, thấy những tháng ngày xưa cũ với bạn bè hiện về: đầy ắp, lung linh và sống động. Thấy tim mình rung những nhịp đã lâu không còn thấy rung.
Tháng 11 lại về. Viết entry này cho tôi và những bạn bè ngày xưa yêu dấu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét