Thứ Năm, 21 tháng 5, 2009

Tui đang làm gì?

Nếu bây giờ mà khai sơ yếu lý lịch, ở cái mục "nghề nghiệp hiện nay" hay "chuyên môn nghiệp vụ" gì đó, tui hổng biết phải khai tui đang mần nghề gì.
Chỉ biết là...
Tui sắp giàu!
Tui sắp giàu vì bây giờ tui lãnh lương mỗi tháng chỉ để làm mỗi một chuyện là...đi họp. Lịch họp của tui kín và sít sao như lịch chạy sô của Mr.Đàm hồi thời chưa si thói kinh tế tàn cầu á, may mờ mấy chỗ họp loanh quanh gần nhau, chứ không chắc tui bể sô. Mắc cái tội, tui là ngừ quan trọng , giấy mời hỏng ghi tên thì cũng ghi chức của tui, hỏng cho họp thế. Tui đi họp chiên nghiệp tới mức chỉ cần nhìn cái phong bì coi từ đâu gởi tới rồi nhìn coi bây giờ là tháng mấy là biết mời họp chuyện chi rồi. Quanh năm suốt tháng, đến hẹn lại họp mừ. Riết rồi, mỗi lần thấy tui xách sổ, vác cái nón bảo hiểm bước ra là mấy đứa cơ quan hỏi “Đi họp hả chị?”. Tuần nào mà hỏng có ai mời họp gì, mấy đứa văn phòng chạy qua trợn tròn mắt, thảng thốt hỏi chị ơi sao tuần này hỏng có lịch họp. Có bữa nó còn hỏi chị ơi, hỏng có họp, tuần này chị làm gì. Hic! Đúng là không có ai mời họp, tự nhiên ngơ ngác hỏng biết mình mần gì. Đành biểu tụi nó, thôi, lên lịch họp cơ quan, họp công đoàn hay bộ phận nào hổm nay hỏng họp vì chị bận họp chỗ khác thì giờ họp.
Hồi đầu, tui sắm mấy cuốn sổ đặng ghi chép theo "chiên đề" cho chắc. Nhưng riết, có khi mỗi buổi phải họp 2-3 cuộc, xách sổ theo hổng nổi, đành sắm 1 cuốn ghi là SỔ HỌP, hễ đi họp thì xách nó theo, bất kể họp cái gì. Đi họp có nghĩa là phải ngồi cả buổi trong phòng họp, hổng có thời giờ nên sáng khỏi cà phê cà pháo, chiều khỏi chè cháo nghêu ốc gì được với mấy đứa cơ quan. Thế nên tiết kiệm được một khoản cũng khá (bị tui mà ở cơ quan, mỗi buổi mần sạch 3 ly cà phê). Có bữa công chiện nhiều quá, đi họp dìa phải ở lại mần tiếp, nhịn luôn bữa trưa, má biểu đỡ tốn ghê. Chưa kể những cuộc họp có phong bì, đã tiết kiệm mà lại còn được tăng thu nhập. Hic! Hoan hô chuyện họp!
Nhờ họp mà tui lên level nhanh thấy ớn.
Ngồi họp chán quá, tui luyện công phu “THƯ TẠI MỤC NGOẠI” – tức là nhắn tin đi mà hổng dòm bàn phím. Bị con mắt còn phải dòm chủ tọ hay dòm văn bản chứ không người ta wánh giá là mình hổng nghiêm túc, hổng tập trung. Mà nhắn tin thông thường thì sao có thể chống chọi với cơn buồn ngủ, cho nên phải nhắn tin chọc ghẹo ai đó. Chọc người ta thì phải cười, mà cười thì bị để ý, cho nên tui phải luyện thêm món công phu “ĐẠI TIẾU VÔ THANH”, tức là cười haha sảng khoái mà hổng thành tiếng. Bữa nào mà gặp cao thủ chat thì mới phát cười thành tiếng.
Sau mấy tháng đi họp luyện xong 2 món công phu đó, tui bắt sang tiệt chiêu khác, kiu bằng “Ý TẠI NGÔN NGOẠI”, tức là miệng nói chiện này mà đầu si nghĩ chiện khác. Phát biểu vừa dứt là tui ngồi xuống, viết ào ào mấy cái công văn hay kế hoạch, họp xong đem dìa cho mấy đứa văn phòng gõ vô máy. Hic! Luyện được kung-phu mà hổng bị cấp trên phê bình vì vắng họp.
Nhờ họp mà blog tui có blast và entry mới wài. Hễ khi nào tui đi họp nhiều tới mức nhắn tin chọc ghẹo wài sợ người ta biểu mình quởn (dzí lại nhắn wài tốn tiền) hay hỏng còn biết viết công văn gì, thì tui bắt đầu si nghĩ blờ-lát, rồi nghĩ in-chai cho cái bờ-lốc. Mà có khi nhờ mấy ý kiến phát biểu của mấy người đi họp mà tui nảy ra bờ-lát hay ý tưởng mới cho in-chai. Chỉ thiếu điều tui chưa viết được chiện ngắn hay tạp bút gì đó đặng gửi báo kiếm thêm tiền. Bị muốn viết cái đó thì phải tập trung mơ màng, lan man, lãng mạn một chút...mấy vụ này, dễ bị phát hiện, mắc công bị phê bình.
Nhờ họp mà tui thành người quan sát điểm 10. Bị sau khi nghĩ luôn blast và entry mà vẫn họp chưa xong, tui đành ngồi ngắm mấy con thằn lằn trên tường, đếm coi phòng này có bao nhiêu ghế bao nhiêu bàn, dòm coi ly uống trà có cái nào mẻ hông...Riết, nhắm mắt tui cũng thấy rõ ràng từng cái phòng họp. Bước vô phòng có cái gì lạ là tui biết liền. Tui thuộc mấy cái phòng họp còn hơn thuộc đồ nhà tui, bị ngồi trong đó nhiều hơn ở nhà mừ!
Chỉ biết là, nhờ họp mà bi giờ ai mở cuộc thi ngồi lâu hay uống nước trà nhiều, tui có khả năng tranh chấp mười hạng đầu chứ hổng chơi.
Giờ mới nhớ ra, bữa giờ biểu mấy đứa đặt lịch họp bàn cái vụ giảm họp mà chưa thấy lịch.
Mà tại tui bận họp nhiều quá, thành ra cuộc đó chưa họp được.
Hic! Mai mở cuộc họp kiểm điểm mấy đứa văn phòng trước. Rồi họp cái vụ giảm họp sau.

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2009

Một cảm xúc

Đã nhiều ngày, mà thấy vẫn mới tinh như lần đầu.
Đã nhiều ngày, mà vẫn nghĩ đến nó mỗi tối trước khi đi ngủ.
Đã nhiều ngày, mà mỗi sớm mai thức dậy, vẫn hồ hởi chờ đến giây phút ấy.
Đã nhiều ngày, mà tim vẫn cứ như ngừng đập trong khoảnh khắc đó.
Đã nhiều ngày, mà lòng mình vẫn trào lên một cảm giác lâng lâng khó tả.
Đã nhiều ngày, nhưng ngày nào mình cũng vẫn cứ chậm, thật chậm, kéo dài thời gian tận hưởng cảm giác đó.
Nó như cảm giác của người ngồi ngắm những bông hoa mới nở sau nhiều ngày chăm bón.
Nó như cảm giác của người vừa được ban tặng một món quà quý giá không gì bằng trên đời.
Nó là cảm giác của người tìm được một chỗ dựa vững chắc để đối mặt với tất cả mọi chuyện trên đời này.
Nó là cảm giác hạnh phúc và thanh thản đến lạ kỳ.
Đó là cảm giác của buổi sáng, khi con trai vịn vai mẹ bước lên xe, hai tay ôm lấy mẹ với ba lô trên lưng nói "đi mẹ ơi".
Từ ngày Beo đi học, sáng nào mẹ cũng đưa con đến trường. Ngày con còn bé, mẹ đặt cái ghế bằng mây ở phía trước cho con ngồi, lấy một cái gối đặt lên tay lái để nhỡ có thắng gấp thì con cũng không bị làm sao. Lớn một tí, con vẫn ngồi phía trước nhưng không cần có cái ghế mây nữa.
Gần tháng nay, con không chịu ngồi trước nữa mà ngồi phía sau như người lớn. Con đã có thể đặt chân đường hoàng và chắc chắn lên cái thanh gác chân. Con đã lớn thật rồi! Lần đầu tiên khi con ngồi sau lưng, quàng tay ôm và dựa vào lưng mẹ, mẹ đã lặng người vì cảm xúc trào đến, không thể kìm được nước mắt mình chảy. Mẹ không thể kìm được cảm giác tự hào khi chạy xe trên đường với con ngồi phía sau, cứ như chỉ có mình mẹ mới nuôi được con lớn lên như thế.  
Con trai của mẹ ơi!

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2009

Chuyện ở bệnh viện

Khuya hôm qua, Beo bị sốt mà lại lạnh run lập cập, hai hàm răng cứ đánh vào nhau. Mẹ hoảng quá chẳng biết làm sao nên đưa Beo đi bệnh viện Nhi đồng. Thường ngày, hàng xóm có con cháu bị ốm hay sao đó, toàn chỉ cho họ cách xử trí (đọc được trên báo ) rất rành rẽ. Thế mà đêm qua lại chẳng còn nhớ một cái gì trong đầu, chỉ nghĩ đến việc đi bệnh viện. Luýnh quýnh láng quáng, toàn làm trật khoa học. Beo kêu lạnh quá mẹ ơi nên mang vớ cho Beo, mặc thêm cái áo gió, quấn thêm cái mền rồi ôm chặt hắn lại mà quên mất là cu cậu đang sốt. Vào bệnh viện, vừa kêu "Bác sĩ ơi, cháu vừa sốt vừa lạnh" thì bị bác sĩ trực cho ngay một trận quát vì cái tội con sốt mà còn trùm đủ thứ lên người nó
Đang mùa trở trời, thời tiết không thuận nên dù là nửa đêm mà  khu khám bệnh vẫn đông không thua ban ngày. Người ra người vào, trẻ con kêu khóc, bác sĩ quát vì người nhà sốt ruột con cháu cứ sấn vào kêu bác sĩ ơi bác sĩ hỡi, tiếng loa kêu tên bệnh nhân...đủ loại. Gần hai tiếng đồng hồ trong cái phòng lọc bệnh cấp cứu có chục cái giường, thấy nhiều chuyện cả hài lẫn bi.
Cậu nhóc nọ, độ chừng ba tuổi, sốt hơn 40 độ, nằm trên cái băng ca khóc ư ử vì khó chịu trong người. Ba chú thì tất tả chạy mua miếng dán hạ sốt, mẹ chú thì lột hết quần áo chú ra lau mát, bà ngoại thì dỗ dành cậu uống nước cho mau hạ sốt. Nhìn thấy cảnh đó mà xót. Độ nửa giờ sau, đã thấy cậu nhảy nhót trên cái băng ca, cười nắc nẻ rồi hát líu lo trong bộ dạng trên không răng mà dưới...không quần. 
Bên cạnh giường Beo nằm có 3 mẹ con, không biết chính xác từ đâu đến nhưng chắc chắn là xa bệnh viện và nhà neo người. Cậu em chắc là nhỏ tuổi hơn Beo, nằm ngủ mê mải trên giường, bất chấp mọi thứ ồn ĩ xung quanh. Cậu anh cũng bị sốt và lạnh như Beo. Bác sĩ khám xong cho uống 1 lần thuốc rồi bảo sáng mai tái khám. Bà mẹ nói ngay với bác sĩ cho 3 mẹ con ở lại ngủ trên cái giường ấy để sáng khám sớm rồi đón xe buýt về luôn. Chắc là từ khi vào, chị đã nghĩ đến chuyện ấy nên mới mở lời nhanh như thế. Nghe nói rằng lúc chiều tối, vì hết xe buýt nên 3 mẹ con tốn hết gần trăm ngàn đi xe ôm, giờ mà về thì còn đắt hơn. Nhìn cảnh 2 anh em ôm nhau ngủ trên cái giường bé tí, bà mẹ ngồi gà gật ở một mép giường lại nghĩ đến vừa nãy mình đưa Beo đi. Ba thì gọi taxi hối nhanh nhanh chị ơi, con tôi cần đi bệnh viện gấp. Ngoại thì quáng quàng gom nào khăn nào chai nước cho vào cái túi. Mình thì chỉ biết ôm Beo lẩm bẩm "Không sao đâu con! Không sao đâu con!". Ngồi trên taxi mà thấy đường sao xa lắc, dù khi đến nơi, đồng hồ tính tiền dừng ở con số 15 nghìn. Chẳng kịp lấy lại tiền thừa, mình và ba Beo cứ thế chạy xộc vào phòng cấp cứu.  Còn người mẹ đó, con đau mà vẫn phải tính toán chuyện tiền nong, thằng anh đau mà phải dắt cả đứa em vào bệnh viện ngủ lại qua đêm. Nhìn mẹ con họ, biết rằng mình hạnh phúc hơn rất nhiều!
Vì đang mùa bệnh của trẻ con nên bệnh viên rất đông, chỉ trường hợp thật cần thì bác sĩ mới cho nhập viện. Khi nghe bác sĩ bảo cho cháu nhập viện ngay để theo dõi, bà mẹ hoảng hốt một lúc rồi hỏi bác sĩ không nhập viện thì có được không. Bác sĩ bảo nếu không muốn thì ký vào giấy xác nhận là người nhà không cho nhập viện. Bà mẹ ngần ngừ hỏi nếu không nhập viện thì có nguy hiểm không. Bác sĩ bảo giường nào cũng 2 bệnh, không cần thì tôi bảo nhập làm gì. Bà mẹ cầm giấy làm thủ tục nhập viện cho con mà mắt đỏ hoe. "Con nằm viện mấy ngày, chắc mẹ bị mất việc làm!". Nghe câu đó mà nước mắt mình trào ra. Nhìn bà mẹ ấy, thấy mình vẫn còn rất may mắn và hạnh phúc! Nếu phải ở trong cả 2 nỗi lo con bệnh và mất việc làm trong cái thời khó khăn này, không biết mình có đủ tỉnh táo như chị ấy!
Tối nay nhớ lại cảnh đêm qua đưa Beo đi bệnh viện vẫn còn thấy run. Nhưng sau đêm qua, mới cảm nhận được chính xác và đầy đủ sự may mắn, hạnh phúc của mình so với nhiều người mẹ khác.


Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2009

Nhìn lại mình...

Lặng lẽ nhìn và phản ứng sau khi đã nghĩ ngợi. Đó là sự trưởng thành hay sự thay đổi? Mình không dám chắc là điều nào. Không dám chắc đó là được hay mất. Là bài học rút ra để mình kiên định hơn hay là sự bồi đắp thêm vào, để một lúc nào đó mình trở thành dửng dưng bởi cái kiểu nghĩ "những chuyện như thế đã gặp nhiều rồi" hay "chuyện bình thường, rồi sẽ qua hết thôi"?. Là được thêm cho mình hay là đánh mất chính mình? Mình cũng không dám chắc.
Thấy mừng vì mình vẫn còn có thể yêu thương và yêu thương theo cái cách của mình. “Tôi là một màng thấm. Nếu tôi yêu anh, anh có thể có tất cả. Anh có thể có thời gian của tôi, sự tận tụy của tôi, …tất cả mọi thứ…Tôi sẽ cho anh tất cả những thứ này và còn nhiều nữa, cho đến khi tôi trở nên kiệt sức và suy yếu...” (“Ăn, cầu nguyện, yêu” - Elizabeth Gilbert)
Là được hay không, mình cũng không thể đoan chắc. Điều mình đoan chắc là mình không thể dừng được. Mình vẫn cứ đi vào những vùng đã tự nhủ hàng trăm nghìn lần là không được đến nữa. Vẫn để mình lang thang vào những vùng không có thật.
Dường như mình vẫn thiếu quá nhiều điều. Có những điều, do không thể gọi tên cho đúng nên mình mãi vẫn không làm cho mình thấy đủ. Có những điều biết chắc nó là cái gì thì cũng lại biết chắc là mình không thể thêm vào người mình. Thế là được hay không được, là ổn hay không ổn? Mình không dám chắc.
Lâu lâu nhìn lại mình, thấy rối...