Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2017

Điều con mãi không làm được mà cũng không sao sửa được cho đến giờ phút này, là ôm mẹ một lần và nói những lời ngọt ngào với mẹ. Đi đám tang người mẹ mất con hay người con mất cha mẹ, con đều có thể ôm lấy họ để chia sẻ. Nhưng con chẳng bao giờ có thể ôm mẹ. Cứ có gì đó ngăn con lại. Có lẽ vì con chẳng nhớ được cảm giác mẹ ôm con. Trong trí nhớ của con không có cảm xúc đó. Mẹ rèn con như chỉ huy rèn lính: con chỉ được cung cấp vật dụng thiết yếu và tự xoay sở để hoàn thành nhiệm vụ. Không có những cái ôm, không có những đêm nằm thủ thỉ 2 mẹ con. Nhưng con biết, những vật dụng thiết yếu mẹ cho con là tất cả những gì mẹ có, là một biển nhu cầu của mẹ phải nhịn vì con. Trong ký ức của con không có những lời ngọt ngào của mẹ và cũng không có những lời trách mắng. Chỉ có ánh mắt sáng lên khi con thành công và xa xăm khi con thất bại. Mẹ luôn đặt con ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu khi không còn có mẹ và huấn luyện con trong tâm thế đó. Có lẽ vì thế mà con không thể ôm mẹ như Beo ôm con. Và chẳng bao giờ con nói được lời nào cho tình cảm với mẹ. 
Hôm nay sinh nhật mẹ. 
Con muốn nói con cảm ơn vì mẹ đã rèn con như lính.

13.2.2014
Mang từ facebook sang.
Mẹ hồi trẻ