Thứ Tư, 21 tháng 1, 2009

Nhớ Cố!

Hôm nay, 26 tháng chạp. Thế là đã một năm. Thời gian trôi nhanh không ngờ.
Bà ngoại mất sớm vì bệnh ung thư, khi đó mẹ mới 3 tuổi, còn dì lớn 5 tuổi, dì Út 1 tuổi. Không ai trong ba chị em mẹ nhớ được mặt ngoại. Chỉ nhìn tấm ảnh trên bàn thờ.
Cố là mẹ của ngoại, mang ba chị em mẹ về nuôi. Cố sợ lỡ có bề gì thì các cháu không ai lo, nên năm nào cũng khấn xin trời cho sống đến khi các cháu lấy chồng. Khi mẹ và các dì có gia đình riêng, Cố lại khấn xin được sống tới lúc các cháu cố trưởng thành. Cứ như thế, cho đến khi Cố ra đi, thì cháu sơ của Cố là thằng Beo đã được 5 tuổi.
Chiều qua, bà Sáu nhất định theo cha con Beo đi qua chùa để thắp nhang cho Cố. Nhà định hôm nay mới cúng, nhưng khi qua chùa, các sư cô bảo cúng tiên thường nên cha con Beo chẳng có gì trong tay. Sáu nói chiều chiều Cố hay ăn bánh mì thịt. Thế là ba người chạy mua bánh mì thịt về để cúng theo lời dặn của các sư cô.
Trưa nay cúng giỗ Cố. Sáu ôm trong tay một túi to, nói là mua cho ngoại mớ đồ, đốt xuống dưới cho ngoại có mà xài, Tết nhất tới nơi. Trong đó, Sáu mua cho Cố bộ quần áo bà ba, đôi dép, cái khăn và gửi thêm xấp tiền. Khi hóa vàng, mắt Sáu rơm rớm, lẩm bẩm gì đó.
Thế là thêm một cái tết nữa không có Cố. Tấm ảnh gia đình, giờ không còn Cố ngồi giữa bầy con cháu.
Nhớ Cố, Cố ơi!