Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008

Nắm tay bóng râm

Một ngày trong những ngày xa xưa, có một người bạn nói với mình, đại ý rằng, bạn tin mình sẽ là cái cây vươn lên thật cao để đón lấy ánh nắng mặt trời, nhưng mình nhất định phải tỏa bóng mát lại cho cuộc đời.

Lời của bạn theo mình suốt từ bấy đến nay. Vừa là nỗi ám ánh, vừa là niềm tin. Vừa là người cản đường, vừa là người cứu hộ.
Có những khi muốn vươn lên bằng mọi giá, lại giật mình tự hỏi liệu có trả lại được bóng mát cho cuộc đời? Liệu có trả lại được cho bạn dù chỉ một bóng râm bé bằng nắm tay?

Có khi nản lòng trong cuộc sống, lại giật mình tự hỏi cây này dễ dàng khô héo đến thế sao? Khô héo rồi âm thầm biến mất? Ai sẽ trả cho bạn một nắm tay bóng râm niềm tin!

Lời của bạn làm cho mình biết quý từng mỗi bóng râm của cuộc đời!

P/s: entry này viết như một lời cảm ơn Yến – người đã đi cùng tôi những bước đầu trong quãng đường hình thành nên con người tôi bây giờ. Và tôi thấy mình thật may mắn, hạnh phúc vì đã chọn bạn và có bạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét