Thứ Hai, 21 tháng 7, 2008

Bạn

Những chiều như những chiều này, tôi lại nghĩ đến bạn.
Những chiều này không hẳn là những chiều. Đó là những khi tôi thấy mình bé nhỏ, cô đơn và buồn bã. Lòng tôi trĩu nặng điều gì đó không rõ, oán trách mình hay ai đó không rõ, giận hờn mình hay ai đó không rõ.

Những khi như thế, tôi là người vô cùng khó gần.
Ngày xưa, những khi tôi như thế, chỉ còn mỗi bạn ở lại bên tôi. Lặng lẽ ngồi bên cạnh, thi thoảng nắm lấy bàn tay tôi, siết chặt rất nhanh rồi buông ra. Có khi đến hàng mấy giờ, tôi ngồi im lặng không một lời, bạn cũng thế, cho đến khi tôi bảo "thôi về".

Cũng có những khi tôi như thế, bạn lại xách chiếc xe chở tôi ra ngoại thành, vứt cái xe dưới chân cầu rồi lôi tôi ra nằm dài ngoài vạt cỏ. Cũng nằm như thế hàng mấy giờ cho đến khi tôi bảo "thôi về". Cũng có khi bạn hát tôi nghe, những bài mà bạn thích. Tôi cứ im lặng nghe mà không một lời. Sau ngẫm ra, thì ra bạn chỉ hát có hai bài: CARELESS WISHPER - Lời thì thầm bất cẩn và THE SOUND OF SILENCE - Âm thanh của sự im lặng.

Giờ, giữa cuộc sống hỗn độn và ồn ào này, còn chỗ nào cho tôi ngồi im lặng? Mà cũng còn có ai ngồi im lặng cùng với tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét