Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2009

Nhìn lại mình...

Lặng lẽ nhìn và phản ứng sau khi đã nghĩ ngợi. Đó là sự trưởng thành hay sự thay đổi? Mình không dám chắc là điều nào. Không dám chắc đó là được hay mất. Là bài học rút ra để mình kiên định hơn hay là sự bồi đắp thêm vào, để một lúc nào đó mình trở thành dửng dưng bởi cái kiểu nghĩ "những chuyện như thế đã gặp nhiều rồi" hay "chuyện bình thường, rồi sẽ qua hết thôi"?. Là được thêm cho mình hay là đánh mất chính mình? Mình cũng không dám chắc.
Thấy mừng vì mình vẫn còn có thể yêu thương và yêu thương theo cái cách của mình. “Tôi là một màng thấm. Nếu tôi yêu anh, anh có thể có tất cả. Anh có thể có thời gian của tôi, sự tận tụy của tôi, …tất cả mọi thứ…Tôi sẽ cho anh tất cả những thứ này và còn nhiều nữa, cho đến khi tôi trở nên kiệt sức và suy yếu...” (“Ăn, cầu nguyện, yêu” - Elizabeth Gilbert)
Là được hay không, mình cũng không thể đoan chắc. Điều mình đoan chắc là mình không thể dừng được. Mình vẫn cứ đi vào những vùng đã tự nhủ hàng trăm nghìn lần là không được đến nữa. Vẫn để mình lang thang vào những vùng không có thật.
Dường như mình vẫn thiếu quá nhiều điều. Có những điều, do không thể gọi tên cho đúng nên mình mãi vẫn không làm cho mình thấy đủ. Có những điều biết chắc nó là cái gì thì cũng lại biết chắc là mình không thể thêm vào người mình. Thế là được hay không được, là ổn hay không ổn? Mình không dám chắc.
Lâu lâu nhìn lại mình, thấy rối...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét