Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Tết Đoan Ngọ


Hễ mùng 5 tháng 5 là mình nhớ Cố.

Mẹ mồ côi mẹ từ nhỏ, sống ở nhà dì mấy năm rồi sống ở nhà với mẹ kế cho đến lớn. Mẹ tự tìm cách mà sống, tìm cách mà lớn lên, tìm cách mà học hành. Tháng ăn cháo nửa tháng vì mẹ kế bảo hết gạo. Thế cho nên, mẹ cũng chẳng bao giờ biết lễ lạt là gì. Khi mẹ lấy ba, nhà chồng cũng chẳng cúng kiếng gì ngoài giỗ chạp và mấy ngày Tết. Cho nên mãi đến giờ, tư niên mãn mùa, mẹ cũng chỉ cúng giỗ và cúng ông bà dịp Tết nhất.

Khi Cố già, về ở với mẹ, cứ rằm, mùng một và các ngày cúng kiếng là Cố lại càm ràm, rầy la mẹ. Mẹ cũng chỉ cười cho qua rồi thôi. Thói quen của cả một đời, chẳng thể sửa được. Các dịp khác thì Cố cũng chỉ rầy rà mấy câu, nhưng năm nào cũng vậy, cứ mùng 5 tháng 5 là Cố la mẹ một trận tơi bời vì mẹ mua bánh tro, bánh lá trạng về nhà ăn chứ không cúng. Cố có nói thế nào mẹ cũng quen không cúng bao giờ. Cố mất rồi, năm nào mùng 5 tháng 5 mẹ cũng mua bánh tro về cúng cho Cố, thắp nhang nói con mua bánh, Ngoại về ăn mùng 5 tháng 5. 

Hôm nay mùng 5 tháng 5. Mình chạy qua chùa thắp nhang cho Cố và ngoại. Ở bên chùa, chỉ những người vừa mất mới có ban thờ riêng, còn lại thì đều nằm trên cao tít. Sang chỉ có thế thắp nhang trên bàn thờ chung ở giữa rồi đứng ngẩng đầu nhìn Cố và ngoại trên cao kia. Nên mình chẳng mang bánh sang làm gì. Cứ nghĩ mang bánh sang thì cũng để trên cái chỗ chung đó, Cố biết cái nào của con cháu mình.

Chợt nghĩ đến mẹ. Nữa mẹ nằm xuống thì chắc mình cũng sẽ hỏa táng mẹ thôi. Nhưng mình sẽ không để mẹ ở chùa như Cố và ngoại. Mình sẽ đưa mẹ về nhà. Giỗ chạp tết nhất, mâm cúng mẹ đặt trước bàn thờ mẹ, không phải chung với ai. Con giàu có hay nghèo hèn, nhà cao cửa rộng hay nhà nhỏ chật chội thì con cũng sẽ đưa mẹ theo cùng. Mỗi ngày đi về vẫn thấy mẹ ở đó với con, nghe mẹ.


2 nhận xét: