Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2008

Những dấu chấm câu bé nhỏ


Có một người làm mất dấu chấm hỏi (?). Anh ta không thể đặt câu hỏi - những câu hỏi rất quan trọng như “Tại sao?”, “Như thế nào?”, “Để làm gì?”… và thế là anh ta không học hỏi được gì nữa trong cuộc đời mình.

Lần kia, anh ta lại lơ đãng làm rơi mất dấu hai chấm (:). Từ đó, anh ta không thể diễn giải, liệt kê những suy nghĩ của mình. Dần dà, anh ta đánh mất thói quen suy nghĩ, tư duy và vì thế, đánh mất khả năng độc lập của mình. Anh ta chỉ có thể nói theo suy nghĩ của người khác.

Một ngày khác, anh ta làm rơi dấu chấm than (!). Kết quả là anh ta không thể biểu lộ những tình cảm của mình với mọi người, mọi việc xung quanh mình, và dĩ nhiên cũng không thể hiểu được tình cảm hay thái độ của người khác. Một ngày kia, anh ta trở thành người bàng quan, không quan tâm đến bất cứ việc gì trong cuộc sống. Lẽ dĩ nhiên là, anh ta không có nỗi buồn và cũng chẳng thể biết niềm vui.

Cứ như thế, anh ta lần lượt đánh mất các dấu câu còn lại. Dấu cuối cùng mà anh ta còn giữ được cho mình là dấu chấm hết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét