Hắn sợ cảm giác mong chờ một ai đó. Hắn sợ cảm giác lo lắng cho một ai đó. Hắn sợ cảm giác mất mát một lần nữa. Vì hắn đã sống những ngày rất khổ sở khi mất người mình yêu thương, những điều mình yêu quý. Mà hắn nhận ra rằng hắn yêu thương người biết chừng nào. Yêu thương bằng từng ngày mà hắn sống, như đã yêu thương từ trong quãng đời trước đây-quãng đời mà hắn còn chưa biết người. Gặp người để yêu thương thêm lên từng ngày? Và cùng với nó là cảm giác sợ mất mát! Không gặp người để không thêm yêu thương người? Và cùng với nó là cảm giác thật sự mất mát!
Hắn ghét dù không biết ghét ai. Vì hắn không hiểu được sao ai đó lại có thể để người phải lo toan nhiều đến như thế. Vì hắn không hiểu được sao có ai đó lại không thể thấy rằng người lẽ ra phải nhận được những điều tốt đẹp hơn tất cả những điều tốt đẹp mà người ta có thể hình dung ra. Hắn ghét vì ai đó đã không biết yêu quý người trong khi hắn không đủ thời gian để làm điều đó.
Hắn rất cáu. Nhưng hắn biết nếu lúc nào đó hắn không cáu nữa, hắn sẽ khổ sở lắm.
Hắn rất sợ. Nhưng hắn biết nếu lúc nào đó hắn không sợ nữa, thì có lẽ hắn cần phải thay tim.
Hắn rất ghét. Nhưng nếu hắn không ghét nữa, thì hắn không còn là hắn nữa.
Thế nên hắn đành phải cáu, đành phải sợ và đành phải ghét như thế vậy.
Vì hắn thấy thanh thản và hạnh phúc khi hắn như thế.